Cô gái Việt chia sẻ cuộc sống du học… mở mắt thấy toàn màu xám

“Nếu ai đó nói rằng ra nước ngoài đem lại cho bạn một cuộc sống như mơ, cuộc sống màu hồng thì hoàn toàn không đúng đâu. Có những ngày mở mắt sẽ là toàn màu xám, có ngày ăn cơm không cần muối vì nước mắt đã đủ mặn”, 9x Việt chia sẻ.

Quỳnh Anh (SN 1990) từng làm nghiên cứu sinh tại Hungary và có cơ hội đặt chân đến nhiều nước trên thế giới, chia sẻ về những khó khăn khi ở nước ngoài.

Gần đây, tôi nhận được rất nhiều câu hỏi về đi du học sung sướng không, có muốn ở lại không, có định về Việt Nam không, từ những anh chị em, bạn bè, những người đang định cho con đi du học, những người muốn đi định cư nước ngoài, những bạn trẻ đang học ở Việt Nam… Trước những câu hỏi ấy, tôi luôn trả lời rằng: Không!

Tôi nói với họ rằng, ở Việt Nam vui hơn, sướng hơn rất nhiều. Ở Việt Nam cái gì cũng có, có bố có mẹ, có gia đình, có nhiều người yêu thương, có cùng tiếng nói, cùng cộng đồng. Tại sao cứ chê đất nước mình và nghĩ ở nước ngoài sung sướng, kiếm cách mà ở lại đó luôn? Hầu như những người nhận được câu trả lời này của mình đều bất ngờ.

18 tuổi, lần đầu tiên đi máy bay một mình, xa nhà với một chiếc vali chẳng có mấy đồ đạc sử dụng được cho cuộc sống sau này. Lúc ấy không hề chuẩn bị gì, từ tâm lý đến đồ đạc, trang thiết bị cá nhân.

Một ngày tháng 9 bố mẹ hỏi con đi du học không, và 1 tháng sau, ngày 26 tháng 10, chỉ bốn ngày sau ngày ông ngoại mất, một mình ra đi trong nỗi nhớ thương.

Trên chuyến bay ấy, tôi không hề khóc, không hề lo lắng, đơn giản vì có chuẩn bị chút tinh thần nào đâu mà lo. Chỉ duy nhất nỗi nhớ thương ông ngoại là tràn ngập, bao trùm mọi thứ.

25 tuổi, sau khi bay qua rất nhiều nơi, tôi rút kinh nghiệm và mang được những đồ cần thiết hơn cho hành trình du học tiếp theo. Tôi bắt đầu biết lo lắng hơn, sợ hãi hơn. Thầm nghĩ rằng có lẽ khi càng lớn, người ta càng lo sợ nhiều. Chuyến bay năm 25 tuổi cũng dài hơn mọi chuyến bay trước đây tôi từng có.

Tôi chưa bao giờ hối hận về việc ra nước ngoài học tập, dù có bị tổn thương rất nhiều. Ngay lúc này, bản thân cũng đang phải trải qua một quãng thời gian cực kỳ khó khăn nhưng sống xa gia đình dạy cho mình nhiều điều. Nhận ra rằng mình lớn khôn lên nhiều lắm.

Chuyện học hành

Chuyện quan trọng nhất, khó nhất, khiến tôi đổ nhiều mồ hôi, công sức, và cả nước mắt nhất.

Những ngày đầu lên trường, chẳng hiểu thầy cô đang nói gì. Đến khi hiểu được rồi, có lúc lại chạnh lòng tự nghĩ, mình đang làm gì ở nơi này nhỉ, tương lai mình sẽ trôi về đâu, mình nên tiếp tục học không hay dừng lại.

Có lúc trước kỳ thi, hay ngày phải gặp giáo sư, chỉ muốn trốn luôn, không xuất hiện nữa, mồ hôi chảy, chân tay run run, làm sao có thể qua được đây?

Chuyện tình yêu

Chuyện này hầu như ai cũng trải qua. Chính là thời kỳ nước mắt rơi như mưa như gió, nhiều khi không biết trời đang mưa hay do nước mắt ướt đẫm như nước mưa nữa.

Long distance relationship (Yêu xa), chênh lệch múi giờ, không đủ thấu hiểu và chia sẻ, chỉ có thể nghe bài “Chiếc khăn gió ấm” (bài hát huyền thoại 10 năm trước mà du học sinh nào cũng thuộc lòng).

Yêu người bản xứ, hoặc một người bạn ở nước ngoài thì sao? Lại một con đường chông gai khác, khi chẳng biết tương lai sẽ ra sao, tình yêu thế nào là đủ lớn, làm sao để bên nhau, đúng người sai thời điểm là thế nào.

Khủng khiếp là, khi bạn cô độc nơi xứ người, bạn mất đi người ở bên bạn, bạn chẳng còn tý động lực nào để tiếp tục sống ở nơi buồn chán đó, lúc đó lại nghĩ quẩn, không đâu bằng nhà mình, có bố mẹ bạn bè yêu thương, có chia tay cũng không đáng sợ.

Ở một mình, chia tay là một đáng sợ đến mức rùng mình, nhiều ngày trời bạn khóc như mưa, anh ấy cũng không đến, gia đình bạn bè không cưu mang được bạn, bạn có đủ vững tâm lý không?

Bệnh tật

Ở một mình, học hành vất vả, chia tay tình yêu đúng là đáng sợ. Nhưng cái đáng sợ nhất vẫn là bệnh tật.

Ốm nhẹ đã tủi thân, vậy mà hôm qua nghe tin có một bạn du học sinh Nga bị ung thư bạch cầu, giờ yếu đến mức bác sĩ không cho đi máy bay về Việt Nam. Bố mẹ đã về hưu, giờ buộc phải bán nhà sang chăm con.

Những người cha người mẹ ấy, cả đời chỉ biết làm lụng vất vả nuôi con. Hơn 60 tuổi lặn lội sang nơi xa xôi, học từng con chữ tiếng Nga, mong sao đồng hành cùng con, chăm con, cứu con. Bạn gái ấy chính thức bắt đầu đợt hóa trị ngày 21/5/2018 tại bệnh viện số 40, Mátxcơva. Khoảng thời gian điều trị dự kiến của bạn là 2 năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó bạn sẽ phải trải qua các đợt hóa trị, xạ trị và cuối cùng sẽ thay tủy.

Chi phí cho một đợt hóa trị, xạ trị là khoảng hơn 200 ngàn rúp (75 triệu VNĐ), chi phí để thay tủy dự kiến gần 70 ngàn USD (1,5 tỷ VNĐ). Tổng phí chữa trị dự kiến cho bạn ấy trong vòng 2 năm rưỡi sẽ là 3 tỷ VNĐ. Bên cạnh đó, gia đình sẽ phải chi trả một khoản tiền lớn các thủ tục Visa, chi tiêu ăn ở của ba mẹ trong khoảng thời gian điều trị.

Vậy đấy, đi du học, cơ hội thì nhiều, nhưng khó khăn, đau khổ thật chẳng ít.

Vậy nên, nếu ai đó nói rằng ra nước ngoài sẽ đem lại cho bạn một cuộc sống như mơ, một cuộc sống màu hồng thì hoàn toàn không đúng đâu.

Có những ngày mở mắt sẽ là toàn một màu xám, có những ngày ăn cơm không cần muối, vì nước mắt đã đủ mặn, có những ngày chẳng biết sẽ đi đâu về đâu.

Ở nước ngoài sướng hay không? Tôi chỉ xin nói rằng, ở nước ngoài sẽ không trọn vẹn. Chẳng đâu bằng nhà mình, dù Việt Nam có ô nhiễm khói bụi, thực phẩm bẩn, đầy tệ nạn xã hội, nhưng luôn ấm lòng, chứ không phải là sự lạnh lùng cô đơn nơi xa xứ.

Cũng là ở Nội Bài, nhưng sao xúc cảm lại đối lập đến thế? Cái cảnh balo đeo trên vai, trong lòng ngập tràn lo lắng, nghĩ bụng “một hành trình dài không biết sẽ khi nào mới kết thúc…” với cái cảm giác đặt chân xuống sân bay Nội Bài, tự tin vươn vai, trong lòng vui sướng âm ỉ: “Về nhà thôi!”, thật khác.

Viethome (theo VTC News)

Nghị lực phi thường của cô gái từng ch.ết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân

Sau 4 năm chiến đấu với “tử thần” vì vỡ mạch máu não, sống đời thực vật, Nguyễn Hoàng Anh Thư (SN 1997) đã quay lại giảng đường để chinh phục giấc mơ còn dang dở: Tốt nghiệp đại học.

Khoác lên mình bộ lễ phục tốt nghiệp, Anh Thư rưng rưng nước mắt trong buổi nhận bằng cử nhân ngành Quan hệ công chúng, trường ĐH Văn Lang, TP.HCM. Ít ai nghĩ một cô gái từng chết não, 2 tháng hôn mê sâu, sống đời thực vật lại có nghị lực phi thường đến vậy, vượt qua mọi biến cố của cuộc đời để hoàn thành ước mơ đại học.

Đứa con được ông trời trả lại

Đó là suy nghĩ của chú Nguyễn Huy Thạch (49 tuổi) khi nói về hành trình tìm sự sống cho Nguyễn Hoàng Anh Thư.

Tháng 3/2019, trong lúc chuẩn bị làm luận án tốt nghiệp, Anh Thư đột nhiên ngất xỉu, ngừng thở phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tại đây, các bác sĩ cho biết Anh Thư đã bị chết não, cơ hội sống hầu như không có khi chỉ còn 1% hi vọng.

Nhớ lại thời điểm quyết định để con gái bước vào ca phẫu thuật, chú Thạch xúc động: “Bác sĩ đều lắc đầu nhưng chú nghĩ giờ còn 1% mà có cơ hội sống cho con thì chú cũng đồng ý. Sau 2 tiếng phẫu thuật và 49 ngày sau đó, Thư nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sống thực vật, xung quanh là máy móc, ống thở”.

Nghị lực phi thường của cô gái từng chết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân - Ảnh 2.
Nghị lực phi thường của cô gái từng chết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân - Ảnh 2.

Chú Thạch xúc động khi nhớ lại hành trình cùng con gái giành giật sự sống

Những ngày con gái nằm trong bệnh viện, vợ chồng chú Thạch chết lặng, chỉ biết cầu nguyện một phép màu có thể đến với con. Nhiều lần, bác sĩ khuyên gia đình đưa Anh Thư về nhưng chú Thạch không đồng ý vì chú biết, nếu về nhà thì Anh Thư sẽ mất.

“Giai đoạn đó nó rất là đau khổ, cô thì suy sụp, chỉ biết khóc thôi. Sau 49 ngày, Anh Thư mở mắt, lúc đó chú mừng lắm vì biết con bé có hi vọng rồi”, chú Thạch tâm sự.

Sau gần nửa năm chiến đấu trong bệnh viện, Anh Thư được cho về nhà để tiếp tục điều trị và tập vật lý trị liệu. Để có thể tiện chăm sóc cho con gái, chú Thạch xin nghỉ việc rồi học cách châm cứu, tập luyện cùng con mỗi ngày.

Ngồi cạnh bố, Anh Thư nghẹn lời: “Mình mất khoảng 2 năm, nhiều khó khăn lắm, phải tập đủ thứ, tập vệ sinh, tập ăn uống, tập nói chuyện, đi lại… Mới đầu khá là bỡ ngỡ vì trong đầu mình những việc làm này nó quá quen rồi nhưng sao giờ với mình nó lại khó như vậy. May mắn là mình có bố mẹ bên cạnh, luôn động viên, cái gì mình không làm được thì bố mẹ làm hết, dù khó khăn đến mấy bố mẹ vẫn cố gắng để vượt qua”.

Nghị lực phi thường của cô gái từng chết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân - Ảnh 3.

Suốt 4 năm qua, chú Thạch luôn là chỗ dựa tinh thần cho Anh Thư

Tấm bằng cử nhân đặc biệt

Mặc dù sức khỏe chưa phục hồi, đi đứng, nói chuyện vẫn còn khó khăn nhưng quyết tâm quay trở lại trường học vẫn luôn nung nấu trong tâm thức của Anh Thư. Để động viên cho ước mơ của con, thời gian Anh Thư quay lại giảng đường, chú Thạch cùng con đến lớp, học cùng con, luyện tập cùng con.

“Chú chỉ mong sao giúp Thư bình phục hoàn toàn để con tự đứng trên đôi chân của mình và tiếp tục hành trình của Thư. Nó còn trẻ, hành trình của nó còn dài lắm, cô chú không thể nắm tay dắt con đi mãi được, chú mong là sau này con bé sẽ có cuộc sống cho riêng mình như những người bình thường khác”, chú Thạch chia sẻ.

Nghị lực phi thường của cô gái từng chết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân - Ảnh 4.

Tấm bằng cử nhân đại học là cả quá trình cố gắng không ngừng nghỉ của 2 bố con – Ảnh: ĐH Văn Lang (NVCC)

Trải qua hành trình cùng con đến lớp, giây phút Anh Thư khoác lên mình bộ lễ phục tốt nghiệp, được nhà trường xướng tên là Tân cử nhân ngành Quan hệ công chúng, dưới khán đài, vợ chồng chú Thạch bật khóc vì xúc động.

Đó là khoảnh khắc của sự hạnh phúc tột cùng, không thể diễn tả được. Chú Thạch chỉ biết, từ nay Anh Thư sẽ có cho mình một hành trình mới, dù có vất vả nhưng đầy tự hào.

Mặc dù chậm hơn các bạn 4 năm mới được cầm tấm bằng tốt nghiệp nhưng mà mình vui và hãnh diện lắm. Cuối cùng mình cũng làm được, cũng hoàn thành giấc mơ đại học của mình. Mình muốn nói với bố mẹ là bố mẹ phải chú ý đén sức khỏe, không phải lo cho con nhiều nữa đâu, con cảm ơn bố mẹ nhiều lắm”, Anh Thư xúc động.

Nghị lực phi thường của cô gái từng chết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân - Ảnh 5.
Nghị lực phi thường của cô gái từng chết não, cùng bố quay lại trường học để lấy bằng cử nhân - Ảnh 5.

Giây phút hạnh phúc của vợ chồng chú Thạch trong ngày tốt nghiệp đại học của con gái – Ảnh: ĐH Văn Lang (NVCC)

Nói về dự định của bản thân, Anh Thư cho biết sau khi tốt nghiệp, tạm thời Thư vẫn ở nhà làm việc, viết lách và tập luyện để sức khỏe nhanh hồi phục rồi mới đi làm. Mong rằng với những nỗ lực không ngừng nghỉ, sự kiên trì sẽ giúp Anh Thư hoàn thành những dự định, ước mơ cho riêng mình.