Phật dạy: 7 nghề kiếm ra bạc tỷ nhưng không có hậu, cần tránh xa

Có những việc dù kiếm ra rất nhiều tiền bạc nhưng lại không có hậu, chính vì thế Đức Phật răn dạy chúng ta không nên làm.
Luật nhân quả dù đến sớm hay muộn cũng sẽ không bỏ sót một ai, những người làm việc ác nhất định sẽ phải chịu ác báo.

Cũng bởi rất coi trọng luật nhân quả nên Đức Phật thường ngăn cấm không cho người cư sĩ hành các nghề nghiệp ác để thoát ra khỏi cảnh khổ đau, sống an vui hạnh phúc.

Dưới đây là 7 việc làm mà Đức Phật dạy chúng ta đừng bao giờ làm kẻo rước quả xấu vào thân.

Buôn bán người

Buôn bán người, dùng người làm hàng hóa trao đổi, lừa gạt người khác, buôn bán nội tạng người kiếm tiền…. là một trong những nghề không có hậu nhất, gây ác nghiệp nhất theo lời Phật dạy.

Những ai làm việc này thường dùng thế lực, tiền bạc, vật chất ép buộc, thậm chí lợi dụng tình cảm, lòng tin của người khác lừa gạt người có hoàn cảnh khó khăn, khiến họ khuynh gia bại sản, gia đình tan nát.

Làm nghề buôn người sẽ dẫn tới kết cục cực kỳ bi thảm. Nếu bị bắt sẽ phải nhận án tù chung thân, tử hình khiến người nhà đau khổ, nhục nhã, bị người đời chửi rủa, sống không yên thân.

Người làm nghề buôn bán người kiếp này sống trong đau khổ, giày xéo của tòa án lương tâm, kiếp sau không được đầu thai, mãi chỉ là linh hồn lang bạt.

Đây là loại người chỉ vì ham danh lợi, ham mấy đồng tiền trước mắt mà bất chấp hậu quả, nhân quả báo ứng là điều không thể tránh khỏi.

Săn bắn

Về mặt tâm linh, săn bắn cũng chính là sát sinh, giết hại cầm thú, muôn loài.

Từng có “nhân chứng sống” ở Phú Thọ kể về câu chuyện khó ai tin nổi.

Người này cho biết, ông không bao giờ nghĩ rằng đó là lần cuối cùng ông nổ súng bắn khỉ. Hôm đó ông gặp may, vừa đến cửa rừng đã nghe tiếng rào rào của đàn khỉ chuyền cành. Sau tiếng súng, đàn khỉ bỏ chạy tán loạn để lại trên mặt đất con khỉ cái trúng đạn và chú khỉ con mới sinh bám chặt trên lưng.

Dường như biết mình không qua khỏi, khỉ mẹ cuống quýt vạch vú nhét vào miệng con, đồng thời vơ vội mấy chiếc lá khô vắt sữa từ bầu vú bên kia xuống như muốn để dành. Ông Hồng đứng chết lặng nhìn khỉ mẹ thể hiện tình mẫu tử. Cảm giác ân hận, chua xót tràn ngập trong lòng.

Cây súng trên tay tuột xuống đất lúc nào ông cũng không hay. Hôm đó người thợ săn lão luyện về bản không phải với con thú trúng đạn mà là con khỉ nhỏ luôn miệng kêu gào trên tay.

Từ đó trở đi, ông bỏ hẳn nghề đi săn. Lương tâm dằn vặt ông một thời gian rất dài, con vật còn thể hiện tình mẫu tử thiêng liêng như thế, con người huống chi phải tạo thêm nghiệp để nhận cái kết đắng cay?

Đồ tể, giết hại, buôn bán thịt sống, thịt chín

Những người làm nghề sát sinh, giết hại động vật, gia súc, gia cầm…, buôn bán thịt sống, thịt chín cũng là một nghề không có hậu, đánh mất tâm từ bi.

Một câu chuyện cổ được lưu truyền như sau: Vào đời Thanh, ở huyện Đào Khê (Trung Quốc) có một kẻ nổi tiếng chuyên môn mổ thịt trâu đem bán là Phạm Đăng Sơn. Cả đời y giết hại không biết bao nhiêu con trâu vừa đem bán, vừa để ăn.

Một hôm trên trời bỗng nhiên mây đen tích tụ lại, trời đất tối sầm, rồi mưa gió nổi lên dữ dội, sấm chớp vang rền. Ngay lúc ấy, Phạm Đăng Sơn bị sét đánh trúng nhưng không chết, mặt mày cháy lém, da thịt cuộn lại, đau đớn rên la, kêu rống lên rất thê thảm, hai mắt đẫm nước mắt trợn lên như sắp lồi ra ngoài.

Do lửa đốt, da thịt nứt nẻ, anh ta dùng tay cạo những chỗ thịt bị rã nát, vò lại rồi bỏ thẳng vào miệng vừa ăn vừa nói: “Thịt trâu ngon quá”. Chừng vài tháng sau, Phạm Đăng Sơn tắt thở. Những người chứng kiến cảnh ấy đều thấy lạnh xương sống nên biết rằng đó là sự báo ứng của nghiệp sát sinh.

Những người hành nghề giết mổ thường có cuộc sống không được yên ổn, hay ngủ mơ thấy điềm xấu, tâm lý không yên.

Cho vay nặng lãi

Cho vay lãi cao, nặng lãi là một nghề khiến chúng ta mất hết phúc đức. Bởi lẽ chỉ những người lâm vào bước đường cùng mới chọn cách này để giải quyết khó khăn.

Lợi dụng người khác có hoàn cảnh khó khăn để cho người ta vay lãi với mức ”cắt cổ”, đôi khi khiến người đi vay bị ồn vào đường cùng, thậm chí có thể bỏ mạng vì không trả nợ được.

Do đó, người làm nghề này sẽ sớm gặp quả báo, mất hết tiền bạc, bị bắt giam, ngồi tù…, thậm chí kiếp sau sẽ trở thành con nợ của người khác, bị hành hạ tới chết.

Sản xuất, buôn bán rượu bia và các sản phẩm gây nghiện

Bia rượu hay các chất gây nghiện chính là nguyên nhân gây ra nhiều tội lỗi. Thập ác trên thế gian này đều do sử dụng các thứ gây nghiện quá độ, sinh hôn mê mà tạo thành.

Những người suốt ngày ngập trong bia rượu, chất gây nghiện đầu óc sẽ không được minh mẫn, suốt ngày chỉ đi gây sự, nói những lời vô đạo, làm những việc bất nhân.

Còn đối với các thứ gây nghiện như ma túy hay game, để có tiền thỏa mãn cơn nghiện, có người đã phải đi cướp của, giết người hoặc tự hủy hoại thân thể mình đến chết.

Buôn bán hàng hóa độc hại, kém vệ sinh

Ngày nay trên thị trường có rất nhiều hàng giả hàng nhái, hàng có chất độc hại để tăng lợi nhuận cho người bán, Khi sử dụng những thứ này, người tiêu dùng có thể mắc các bệnh liên quan tới hệ thần kinh, hệ tiêu hóa, mắc các bệnh nan y.

Những người làm việc thất đức này sẽ sớm nhận được quả báo nặng nề, nhẹ thì mắc bệnh nặng thì bị bắt vào tù, phạt tiền…

Bán hàng đa cấp bằng chiêu trò lừa đảo

Bán hàng đa cấp cũng là nghề mang đến nghiệp báo. Không phải tất cả mô hình bán hàng đa cấp là xấu nhưng có nhiều nơi sử dụng chiêu trò để bán hàng (lừa đảo) là nghề xấu. Họ lợi dụng lòng tin của người khác để buôn bán những đồ dùng có giá đắt đỏ mà chất lượng không tốt.

Đồng thời, họ còn dụ dỗ người khác gia nhập, tham gia vào hệ thống bán hàng đa cấp để hưởng hoa hồng, ăn chia lợi nhuận… Thực tế, đây đều là những hành vi sai trái, sử dụng người lao động không đúng luật. Những người này sẽ bị mọi người khinh thường, xa lánh…

Theo Khoevadep

Chuyện củɑ nàng Ԁâu hỏi xoáy mẹ chồng “Con trɑi mẹ mà đi làm Ԁâu thì bɑo lâu người tɑ đuổi về?”

Sau câu hỏi xoáy khá thực tế khiến chị em hả hê khi bị mẹ chồng dọa “trả về nơi sản xuất”, nàng dâu khiến chị em phát cuồng này lên tiếng.

nàng dâu đáp trả mẹ chồngVũ Ngọc Loan – Nghề nghiệp: Kinh doanh tự do – Năm sinh: 1993Mọi người vẫn tò mò về câu chuyện đáp trả mẹ chồng của bạn có phải là thật không?Đây là một phần câu chuyện có thật của mình. Và do câu nói trả về nơi sản xuất của gia đình nhiều nhà chồng khiến mình cảm thấy rất bức xúc, có lần mình cãi nhau với chồng của mình anh í cũng trêu như vậy. Và lúc đó mình mới bảo: “Anh mà là vợ thì theo anh bao lâu anh bị trả về?”. Từ đó mình bắt đầu nghĩ và viết câu chuyện đó để đặc biệt là những người làm chồng nếu chẳng may có gặp trường hợp như vậy cũng phải biết bênh vợ chứ không phải là hưởng ứng như thế. Trong câu chuyện này mình cũng chỉ dám nói nửa đùa nửa thật kiểu mẹ con tâm sự với nhau thôi chứ không phải gay gắt gì cả.Bạn nghĩ thế nào với nhiều cô gái, mẹ đẻ vẫn dặn con 2 từ nhẫn nhịn trước khi lấy chồng. bởi có khi chỉ cần đối đáp như vậy đã mang tiếng láo và hỗn hào rồi. Thực tế sau màn đối đáp này thì tình hình có được cải thiện không?Mình vô tư lắm, sống thật mà. Nhiều khi mọi người có thể nghĩ sai. Nhưng mình tin là thà mình nói thẳng như vậy còn hơn nhiều người sau lưng đi nói xấu, hoặc ấp ủ trong lòng không tỏ bày được thì sống trong gia đình như vậy rất khó khăn. Bọn mình bây giờ vẫn tốt, và từ đó từ như vậy mình không còn bị nghe những câu nói kiểu như thế nữa.Nói như thế rõ ràng hôn nhân muốn bền vững hoặc tốt lên cũng cần cả sự đấu tranh…Có chứ bạn, nếu ai theo dõi những bài viết của mình thì sẽ biết là mình luôn kêu gọi mọi người hãy nhẫn nhịn trong sức chịu đựng. Vì là phụ nữ rất khổ ví dụ như bài: “Tôi không lấy một người đàn ông bảo chửa đi rồi cưới” hoặc “Nỗi ân hận của người chồng không biết đỡ đần vợ”… Tất cả những bài đó đều được các chị em ủng hộ rất nhiều. Mình đang sống ở một thời đại mới và không phải chỉ ở nhà lo nội trợ mà còn bươn trải kiếm tiền. Vậy nên càng rõ ràng cần đòi hỏi quyền bình đẳng hơn. Là chồng không giúp đỡ được gì vợ, cũng không được coi thường vợ. Chả nhẽ các anh thích lấy vợ thì lấy, thích trả về là trả về?nàng dâu đáp trả mẹ chồng“Chả nhẽ các anh thích lấy vợ thì lấy, thích trả về là trả về?”Và suy nghĩ của bậc làm cha mẹ cũng thế , đón con dâu về cũng phải tráp này tráp nọ, đâu có phải là con gái người ta theo không kiểu “vợ nhặt” đâu! Phận làm dâu, bố mẹ còn chưa báo đáp nổi về nhà cung phụng bố mẹ chồng cũng tủi thân lắm chứ. Nhưng điều họ mong muốn cũng chỉ là ước sao họ coi mình như con. Nếu gia đình nhà chồng coi mình như vậy thì cũng chả có lí nào mình lại không tốt với họ cả. Bởi thế nên cứ dăm ba bữa lại dọa trả về cũng bực mình lắm! Mình viết ra câu chuyện này cũng mong tất cả cùng nhìn lại. Mong những ai làm bố mẹ chồng cũng rút kinh nghiệm từ đó, vì vốn dĩ con trai họ cũng chưa ai hoàn hảo cả nên đừng  cứ chỉ nhăm nhăm đòi hỏi ở con dâu mà thôi. Còn các ông chồng cứ ngồi đó ung dung như mình vô can hoặc cũng đồng tình mà “bắt nạt” vợ cũng là không được.Để phá vỡ những định kiến xưa cũ thực sự rất khó. Đấu tranh nhiều lúc cũng gắn với thương đau, có khi phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình… Vậy phụ nữ có nên tranh đấu?Sự thực thì đây cũng là cuộc hôn nhân thứ 2 của mình. Câu chuyện cũng chính là đúc kết từ những kinh nghiệm của đổ vỡ của mình nên mình mới dám nói những lời như vậy. Chúng ta chọn bạn đời là để sẻ chia gánh nặng cùng mình, là người đồng cam cộng khổ với mình. Còn nếu họ vô tâm không để ý, hoặc không bận tâm tới cuộc sống và những gì mình cảm nhận thì cuộc sống hôn nhân rất khắc nghiệt. Những người phụ nữ này sẽ phải cô đơn trong chính gia đình của họ, cô đơn trong chính tình yêu của mình. Vậy thì chịu đựng ngày này qua ngày khác thực sự với mình không có nghĩa lý gì. nàng dâu đáp trả mẹ chồngnàng dâu đáp trả mẹ chồng“Mấy đời chồng thực sự không quan trọng, quan trọng là bạn có đang hạnh phúc hay không mà thôi”. Bản thân mình muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chấp nhận những khuyết điểm và cùng nhau thay đổi tốt đẹp hơn. Nhưng để làm được tất cả trước tiên là phải thương nhau thì mới làm có thể làm được. Bởi thế đàn ông thương vợ là người có thể đỡ đần vợ từ những việc nhỏ nhất chứ không phải là người chỉ muốn vợ lao động, còn mình có thể nằm dài. Mình không ngại đổ vỡ hôn nhân, người này không tốt mình vẫn sẽ bỏ và kiếm một người thực sự mình cần. Dù nhiều người nói loại đàn bà mấy đời chồng chả tốt đẹp gì nhưng quan trọng với mình là đích đến của một cuộc hôn nhân hạnh phúc chứ không phải làm đàn bà có chồng.Vậy trong câu chuyện này người bạn muốn nói hơn là với chồng hay mẹ chồng? Thực tế hiện có không nhiều người phụ nữ dám thoát khỏi tư tưởng cũ như bạn là dám chấp nhận phá bỏ một cuộc hôn nhân không như mong muốn…Câu chuyện này mình muốn nói với cả mẹ chồng và chồng, hơn thế là cả với chị em đồng cảnh ngộ. Ở với người không thương mình thì mình khổ và chẳng ai có thể sống cuộc đời mình cả. Nên mình thấy điều gì mình cần thì mình sẽ làm và mình sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về quyết định đó. Sướng, khổ mình sẽ là người chịu cơ mà. Còn để phụ nữ dám buông bỏ một cuộc hôn nhân không như ý điều lớn nhất họ cần là độc lập về kinh tế. Các cụ hay bị nhầm lẫn. Ngày xưa con dâu phải việc nọ việc kia suốt ngày dưới bếp là bởi vì chỉ việc ở nhà chăm con làm việc nhà, chồng hoặc gia đình nhà chồng nuôi. Còn thời buổi bây giờ thì đàn nào cũng kiếm tiền và công việc nào cũng có vất vả riêng. Nên không thể so sánh việc nhà nhẹ hơn, còn người ra đg kiếm tiền khổ sở hơn. Chính vì thế mình càng phải độc lập kinh tế. Mình cũng phải là người làm ra tiền để không phụ thuộc tiền của bất kì gia đình hoặc người đàn ông nào. Và với mình mấy đời chồng thực sự không quan trọng, quan trọng là bạn có đang hạnh phúc hay không mà thôi.

Bài viết gây sốt với câu hỏi mẹ chồng của tác giả: “Nếu con trai mẹ mà đi làm dâu thì bao lâu người ta đuổi về?” 

“Vừa về đến nhà, chưa kịp tháo giầy. Mẹ chồng từ nhà trong ra mắng mỏ: “Sáng vội đi làm thế à mà quần áo, nhà cửa không dọn?”. Tôi bất ngờ hỏi lại mẹ: “Ủa, ban sáng con dặn chồng con là hôm nay chị ca sáng bị tai nạn, nên con thay ca chị vội quá. Nên nhờ ảnh vun đống quần áo bẩn và dọn qua nhà chờ chiều con về làm nốt mà mẹ”.

Mẹ chồng tôi cau có: “Nó thì biết làm gì mà bảo nó làm!”. Tôi cất giầy lên kệ rồi bước vào phòng, thấy chồng đang nằm xem phim mới gặng hỏi: “Anh này, em đi vắng cả ngày sao nhà cửa bừa bộn. Anh nằm vậy mà chung quanh như bãi chiến trường mà anh cũng chịu được à?”. Chồng tôi vẫn thản nhiên: “Lấy vợ về làm gì, em là vợ thì e dọn đi”. Câu nói nửa đùa nửa thật của chồng khiến tôi chẳng thấy vui mà còn lên cơn bất mãn. “Là vợ chứ là ô sin à? Lần sau ở nhà thấy việc gì bừa thì lao vào mà làm, tôi cũng phải đi kiếm tiền chứ có ở nhà ăn không ăn bám đâu mà việc gì cũng đến tay”. Thấy vợ chồng cãi nhau, mẹ tôi vội vã vào sắn tay áo: “Chị không làm thì để tôi!”. Rồi mẹ tôi hất đống quần áo cho vào giỏ đem ra ngoài. Tôi vội vã lấy 2 tay giữ lại: “Mẹ, mẹ để con”. Mẹ chồng tôi gạt tay tôi ra, chả nói năng gì rồi mang đồ đi giặt. Chồng tôi thấy thế mới khó chịu. Mặt nặng mày nhẹ với tôi. 

Thay được bộ quần áo, tôi quay ra cơm nước tranh thủ đồ vừa giặt xong đem phơi luôn không thì tối muộn. Thế nào mẹ chồng lại dọn cơm ăn luôn, thế là cả nhà cũng chẳng ai lên gọi, tôi lại cứ đinh ninh ăn như mọi khi, thấy còn kém 5 kém 10 nên cứ làm nốt. Tới khi đi xuống thấy bàn cơm mặt nặng mày nhẹ, bố mẹ chồng cùng chồng đã ngồi đó từ bao giờ. Tôi vội vã vào xới cơm cho mọi người, vừa nói giọng nhận lỗi: “Chết, con tưởng nhà mình chưa ăn nên để mọi người đợi lâu quá ạ”. Vẫn chả ai nói gì với ai cả bữa…

Ăn cơm xong, tôi đang rửa bát thì thấy ở ngoài mọi người xì xầm nhau: “Con này nó lấy được nhà mình dễ, chứ như nhà khác chắc nó trả về nơi sản xuất lâu rồi”. Mẹ chồng nói vậy, chồng tôi chẳng bênh lấy 1 câu. Tôi nghe vậy mới ra hỏi mẹ chồng: “Mẹ ạ, thế mẹ thử nghĩ xem nhé, nếu con trai mẹ mà đi làm dâu thì bao lâu người ta đuổi về? Quần áo đồ đạc rơi dưới sàn, con trai mẹ bước qua mà cũng không nhặt lên, gần 30 tuổi đến cho đồ vào máy ấn nút cũng không biết ấn, con bảo mẹ thì mẹ bảo nó thì biết làm gì? Thế bây giờ chưa biết làm thì bao nhiêu lâu nữa hả mẹ? Con kém anh ấy tận vài tuổi mà cái gì cũng phải làm kể cả không biết đấy thôi!”.

Đàn ông lúc nào cũng nghĩ công việc phụ nữ đơn giản, cứ thử làm vợ xem. Với cái cách sống của mấy ông thì chả gia đình nào dám rước, chứ đừng nói có cơ hội được lấy để mà trả về nơi sản xuất. Ở với mẹ mình thì lúc nào chả sướng như vua, làm gì sai mà chẳng là đúng. Kể cả dù ở gia đình nhà chồng có thoải mái, có dễ bao nhiêu cũng không thể nào coi đó là nhà của mình được. Bởi ở đó chỉ có duy nhất tình yêu của chồng mình cho mình, còn mọi người còn lại chỉ coi mình là người mà con họ yêu. Vậy thôi! Mà đôi khi đến chồng nó còn chả yêu chả thương cho ấy chứ”.